diên vỹ

cho người




Ta viết lòng mình cho người đọc
thế nhưng người có hiểu gì không ?
hay con chữ vụng về, bất lực
chẳng thể khiến người rung cảm, động lòng ...!

nơi ta ở trời đã lập đông
cơn gió nhẹ cũng đủ làm tim buốt
phố xá quạnh hiu, con đường gầy guột
nên lòng người cũng đơn điệu, buồn tênh

đêm từng đêm ta cố đón trăng lên
những tròn khuyết khiến hồn ta hẩn hụt
ước mơ ta như những vì sao cao vút
tận dãy ngân hà có độ sáng triệu năm

ngày từng ngày ta lặng lẽ âm thầm
học và viết nỗi lòng mình trên giấy
ừ không biết nữa, có lẽ là mong một lần người tìm thấy
để hiểu dùm (dù chẳng biết có hay không ...!)

cuộc đời này có lắm những trông mong
nhưng đôi lúc ta bắt gặp mình chán nản
mơ một vòng tay người bạn
và thèm câu an ủi thương yêu !

phố vào đông, phố vắng quạnh hiu
cây ủ rũ cành khô chờ xuân ấm
và lòng ta theo tháng ngày thầm lặng
trải buồn vui qua con chữ người ơi !


11/29/05

Được bạn: vdn đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "cho người"